Tình Thương Chân Thật
Trách Móc Không Giúp Được Gì
Nếu ta trồng cải
xà lách, mà cải xà lách mọc không tốt, thì ta đâu có trách móc cải xà lách đâu.
Thế mà khi ta có
vấn đề với gia đình hay với bạn bè, ta lại hay trách móc đổ lỗi cho nhau. Nếu
chúng ta không chăm sóc nhau kỹ lưỡng thì chúng ta cũng không mọc lên được tốt
tươi như những cây xà lách vậy. Cho nên trách móc qua lại không có lợi ích gì hết.
Chỉ cần hiểu là đủ, không cần lý luận phân trần. Khi bạn chứng tỏ mình hiểu được
và mình thương được là tình thế thay đổi ngay tức khắc.
Trong một khóa
tu ở Paris, một hôm tôi nói pháp thoại về cây cải xà lách. Sau khi pháp thoại
tôi đi thiền hành một mình. Khi đi ngang qua một góc vườn, tôi nghe một em bé
gái tám tuổi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con là cây cải xà lách của mẹ đó nhé. Mẹ nhớ
tưới nước cho con nhé!” Tôi rất vui khi thấy em bé hiểu tường tận ý của tôi.
Sau đó tôi nghe bà mẹ trả lời: “Đúng rồi mẹ sẽ nhớ nhưng con cũng đừng quên rằng
mẹ cũng là cây xà lách của con đó nghe. Vậy con cũng phải nhớ tưới cho nó nhé!”
Thật đẹp thay
khi cả mẹ và con đều cùng thực tập.
Hiểu và Thương
Hiểu và thương
tuy hai chữ mà một ý. Một buổi sáng kia, cậu con trai của bạn thức dậy thì thấy
đã gần giờ đi học. Cậu liền đến đánh thức em gái của mình còn đang ngủ, để hai
anh em có thể kịp ăn sáng trước khi đến trường. Em bé ấy thay vì cám ơn lại gắt
lên: “Đi đi! Kệ tôi!”. Cậu bé có thể đã nổi giận vì thái độ không dễ thương của
em và có thể đi vào bếp để mách lại với bạn điều đó. Nhưng cậu bé chợt nhớ rằng
tối hôm qua em bé đã ho nhiều, chắc em đã bị sốt, không ngủ được, nên sáng nay
mới khó chịu như vậy. Khi hiểu được điều đó, cậu bé không còn thấy giận em gái
nữa. Khi bạn đã hiểu, không thể nào mà bạn không thương. Và khó mà bạn có thể
tiếp tục giận được. Khi bạn đã hiểu thì bạn biết phải làm gì để người kia bớt
đau khổ, bạn làm chuyện ấy rất tự nhiên không thấy cần phải cố gắng nhiều. Cho
nên muốn hiểu sâu, ta nên tập nhìn mọi loài với con mắt từ bi.
Tình Thương Chân Thật
Muốn thương ai,
ta phải hiểu người đó. Nếu chỉ muốn chiếm hữu người đó làm của riêng thì đó
chưa phải là thương. Ta không thể gọi đó là thương nếu ta chỉ biết lo cho ta,
cho những nhu cầu của riêng ta còn những nhu cầu của người đó thì ta không hề để
ý đến. Tình thương chân thật chỉ có khi ta thấy được những gì người thương ta cần
hay không cần.
Khi ta hiểu rõ
ai, không thể nào mà ta không thương cho được. Lâu lâu ta nên ngồi sát cạnh người
thương của ta, cầm tay người ấy và khẽ nói: “Này em của anh, em có nghĩ là anh
đã hiểu em chưa? Hay anh vẫn còn vụng về và làm cho em đau khổ? Hãy nói cho anh
biết, bởi anh muốn thương em thật lòng!” Nếu ta thực tâm muốn tìm hiểu người
thương thì giọng nói của ta sẽ biểu lộ sự quan tâm và người ấy sẽ mủi lòng.
Cánh cửa cảm
thông đã mở, chuyện gì mà ta làm chẳng được. Người ta đôi khi không có thì giờ
hoặc không đủ cam đảm để hỏi con trai của mình những câu hỏi tương tự: “Con của
ba, ba thương con, nhưng không biết ba đã hiểu được con chưa?” Ta phải có cam đảm
đặt câu hỏi đó với con cái ta, nếu thương mà không hiểu, thì tình thương đó
chưa đúng cách, trái lại càng thương ta càng làm cho người ta thương “bị
thương”. Phải có hiểu mới có thương thật sự. Khi được hiểu, người được thương sẽ
nở như một bông hoa.
Từ Bi Quán
Từ là đem niềm vui
đến cho người, bi là lấy nỗi khổ của người ra. Chúng ta ai cũng có hạt giống từ
bi, và nhờ thực tập quán chiếu “thương người như thể thương thân” ta triển khai
những hạt giống này thành những nguồn năng lực dồi dào. Từ bi là tình thương
đích thực không kỳ thị vướng mắc nên không gây khổ đau phiền não.
Chất liệu của từ
bi là sự hiểu biết, khả năng đi vào da thịt của người kia, làm một với họ, với
mọi niềm đau nỗi khổ của họ. Bi có nghĩa là thông cảm với cái khổ của người và
có năng lực chuyển hóa cái khổ đó.
Chúng ta có thể
bắt đầu tập quán chiếu về những người đau khổ về thể chất, những người yếu đuối
bịnh hoạn, những người cùng cực bơ vơ không có ai nương tựa. Những người này ở
đâu cũng có, rất dễ thấy. Có những trường hợp vì tế hơn. Có những người có vẻ
không có gì là đau khổ, họ rất kín đáo, nhưng nếu quan sát kỹ, ta cũng thấy được
những dấu hiệu chứng tỏ họ cũng có những niềm đau. Cả những người sống trên
nhung lụa cũng có những đau khổ của họ.
Khi ta quán chiếu
về những người này, lấy họ làm đối tượng cho sự thực tập để quán chiếu về từ
bi, ta phải nhìn cho sâu và cho lâu vào nỗi đau của họ, dù khi đang ngồi thiền
hay thực sự tiếp xúc với họ, ta phải nhìn cho kỹ để thấu triệt nỗi đau của họ đến
khi ta cảm thấy niềm xót thương trào dâng trong lòng.
Nhờ quán chiếu
sâu sắc như vậy mà xúc cảm của ta biến thành hành động. Ta thấy câu nói “tôi
thương anh vô cùng” chưa đủ mà ta tìm mọi cách để làm vơi nỗi khổ của người
kia. Từ bi có mặt khi ta thực sự làm người kia bớt khổ. Cho nên ta phải làm nẩy
nở và nuôi dưỡng lòng từ bi trong ta. Khi ta tiếp xúc với người kia, ý nghĩ, lời
nói và hành động của ta phải thể hiện được lòng từ, dù thân khẩu của người kia
chưa thanh tịnh cũng vậy.
Ta phải thực tập
như thế nào mà lòng từ bi của ta lúc nào cũng có mặt, chứ không phải chỉ có mặt
khi người kia dễ thương. Tình thương của ta như vậy mới đích thực và vững chắc.
Ta có nhiều an lạc hơn và người kia cũng được an lạc theo. Niềm đau của họ sẽ từ
từ giảm thiểu và đời sống của họ dần dần sáng sủa và tươi mát hơn.
Ta cũng có thể
quán chiếu về những người làm ta đau khổ vì chính họ cũng đang đau khổ. Đó là
điều chắc chắn. Chỉ cần tập theo dõi hơi thở và quán chiếu là ta có thể thấy được
niềm vui của họ. Một phần những nỗi đau khổ và khó khăn của họ là do cha mẹ họ
trao truyền từ khi họ còn nhỏ. Mà cha mẹ họ cũng có thể là nạn nhân của ông bà
tổ tiên họ. Những hạt giống xấu cứ như vậy được truyền trao đời này sang đời
kia.
Nếu thấy rõ điều
đó, ta sẽ không còn trách cứ hay giận hờn họ nữa. Ta đã hiểu được lý do vì sao
họ đối xử không đẹp với ta. Ta không giận mà trái lại ta cầu mong sao cho họ bớt
khổ đau. Ta không cần phải tìm đến họ để hòa giải. Khi ta biết nhìn sâu, ta đã
hòa giải với chính ta rồi.
Mọi vấn đề đã được
giải quyết. Lòng ta nhẹ nhàng và môi ta nở nụ cười tươi. Sớm muộn gì người kia
cũng thấy được thái độ hòa ái của ta và cũng sẽ trở nên tươi mát như ta.
Cho nên có từ
bi, ta có an lạc hạnh phúc mà người khác cũng có được an lạc hạnh phúc. Chánh
niệm là chất liệu nuôi dưỡng cây hiểu biết để từ đó hoa từ bi nở ngát hương
thơm. Từ bi không phải là một ý tưởng chỉ nằm trong đầu ta. Không phải chỉ cần
ngồi yên một chỗ và quán tưởng về từ bi là ta có thể gieo rắc tình thương đến mọi
nơi như gửi đi những luồng âm thanh hay ánh sáng. Từ bi phải được thể hiện cụ
thể hơn qua cách ta ăn ở đối xử với mọi người chung quanh.
Tình thương là một
nguồn suối dạt dào nằm sâu trong lòng ta, chỉ cần ý thức được điều đó là ta đã
có thể ban phát niềm vui đến cho bao người. Một câu nói hiểu biết dễ thương
cũng đủ làm vơi bớt nỗi khổ, đánh tan mọi nghi kỵ hiểu lầm, đem lại tin yêu và
tự do. Một hành động đúng lúc có thể cứu sống một mạng người. Mà hành động và lời
nói ta chân chính là nhờ ý nghĩ ta chân chính.
Khi có tình
thương chân thật thì tất cả những gì ta nghĩ, nói và làm đều trở nên phép lạ và
đem lại nhiều lợi lạc.
Trích từ sách “An Lạc từng bước chân”
của Thiền sư Thích Nhất Hạnh
(Nguồn: conggiao.info)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét