Một phút suy ngẫm về cuộc
sống
Trong cuộc đời. Trên những con đường ta
đi có những lối nhỏ, những con đường quanh co, những con đường bằng phẳng và những
con đường nhiều gập ghềnh... Vì vậy trong cuộc sống này vẫn có những người tốt
và những người xấu xung quanh ta. Và rồi để ta gặp lại, để rồi lại yêu nhau... xa nhau đây cũng không phải lạ.
Cuộc sống hôm nay đã và đang đút kết tạo nên thi vị dư âm của cuộc sống...!
Những vòng quay của thời gian, những
vòng quay của tạo hóa, đôi khi trong đời sống người ta không thể giải thích cứ
lại đi gắn kết cho nó vào chung với số phận, vậy đấy!!! Thời gian là quí báu,
là vô hình, là chân giá trị để ta có thể nhận thức bản chất của con người mà ta
đang rất yêu thương họ, và luôn đặc niềm tin nơi họ, khi nó đã dần dần tan biến
chỉ còn lại một khoảng không vô hình, nhạt nhẽo. Eo ơi ấy vậy mà sao ta cứ mãi
yêu đến thế, cứ phải tin để làm gì nhỉ.
Có phải ta đang cho ta một cơ hội để thử
thách và để nhìn lại chính mình, nhìn lại chính con người mà ta tưởng chừng
không còn có thể tin ai và yêu ai ngoài người đó nữa. Vì tình cảm trong con người
là tự nhiên, tình yêu của con người là tự nguyện... Thế mà sao người với người
lại cứ thích gian dối nhau. Tại sao người ta cứ muốn dối nhau để rồi cả hai
không thoải mái tẹo nào? Họ thường làm cho nhau không vui, và càng làm cho nhau
bị tổn thương. Và rồi họ cùng bên nhau nhưng hai trái tim đã đập khác nhịp
nhau...!
Sống trên đời cần lắm một tấm lòng biết
yêu thương, bao dung, nhường nhịn, quan tâm, chia sẻ. Để ta thấy ấm lòng và tự
tin cùng dìu nhau bước tiếp trên con đường phía trước đầy khó khăn, đầy cạm bẫy, mà có lúc tưởng chừng như ta quỵ
ngã, bỏ cuộc. Cần lắm một bàn tay dìu ta đứng dậy cùng đi tiếp. Thế nhưng hạnh
phúc là gì? Tình yêu là gì? Có thể không khi một người đã tạo ra, và có thể
không? Tình yêu cho đi mà không cần nhận lại được hay không? Giá trị của tình
yêu đích thực có phải xuất phát từ "cám ơn, cảm phục" chăng? Hay là lại
sống từ lý trí? Hay từ con tim vốn có? Hay là tất cả?
Và có phải nó xuất phát như thế nào thì
nó sẽ trở về như thế đó chăng? Có trả lại được chăng, hay mỗi người mang theo một
vết thương khó lành? Mang theo cả những nỗi buồn và những điều tiếc nuối. Cũng
bởi ta chưa thật lòng với mình. Ta đã để tình yêu trong ta trôi đi thật là ngớ
ngẩn, vì ta cần một người thay thế? Ta cần và cần gì trong cuộc sống này? Ta vẫn
không thể xác định được là ta muốn gì thật ư? Tại sao lại cứ phải sống như thế
để rồi ta lại làm tổn thương ta và người ta thương yêu? Người đã đem cả lòng
thương yêu ta đến thế? Có phải tình yêu nó xuất phát từ "anh yêu em"
chăng? Có đơn giản đến thế không?
Giá trị của hạnh phúc con người tưởng
chừng nó quá phức tạp, nhưng chỉ cần vài phút, ta có thể nhận ra. Đó là: Hãy sống
thật lòng với nhau, hãy yêu thương nhau thật lòng, hãy lo lắng cho nhau và dành
cho nhau tất cả cảm xúc... Chỉ bấy nhiêu thôi không phải ai cũng nhận ra được
điều này...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét