Truyện
rất ngắn
1. Mẹ tôi! (Vương Thị Vân Anh)
Mẹ tần tảo cho
tôi khôn lớn, vai Mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học.
Ba năm đại học
xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho Mẹ, Mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui
thật nhiều nhưng Mẹ tôi có biết tôi nói gì với Mẹ đâu.
Mẹ tôi không biết
chữ!
2. Khóc dùm
Cô bé đi học về
muộn, ba mẹ rất lo.
Khi thấy cô về,
ba mẹ hỏi xem con đã đi đâu và làm gì?
- Con dừng lại
giúp bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng.
- Nhưng con đâu
có biết sửa xe?
- Đúng ạ, nhưng
con dừng lại để giúp bạn ấy khóc.
Cũng như cô bé
đó, không phải ai trong chúng ta cũng biết sửa xe đạp. Nhưng chúng ta biết chia
sẻ những nỗi lo âu và sợ hãi. Cuộc sống là một con đường rất dài, sẽ còn nhiều
lần gặp cảnh "hỏng xe" lắm. Chúng ta hãy cùng chia sẻ và an ủi nhau.
3. Sống ở đời (Phạm Quốc)
Từ hồi còn học
trung học, cha tôi có thói quen vặn đồng hồ chạy nhanh 5 phút. Rồi vào đại học,
ra trường, đi tìm việc làm, lập gia đình... cha tôi vẫn giữ thói quen như thế.
Cha dạy tôi: "Phải luôn tôn trọng giờ giấc, và đừng để ai khó chịu vì mình
chậm trể con ạ".
Năm ngoái, được
thăng chức giám đốc, cha thay đổi thói quen đột ngột: cha vặn đồng cho chạy chậm
5 phút. Tôi thắc mắc, hỏi tại sao, cha trả lời: "Phải nghiêm khắc với
chính mình nhưng lại rộng lượng với người khác con ạ!"
4. Bi kịch (Huỳnh Thanh Vân)
Sạp anh chị ít
khách vãng lai, ế ẩm, vốn cạn dần, nợ nần chồng chất. Anh mượn rượu giải sầu,
sinh tật đánh vợ. Chịu đòn không thấu, chị làm đơn ly hôn. Bạn bè giải hoà, góp
tiền cho chị mượn vốn không lãi. Chị bỏ hàng, chia giá sỉ cho người bán lẻ đầu
chợ, nhờ vậy đắt khách. Anh bỏ rượu, giúp vợ tần tảo 5, 6 năm dài, nợ trả xong,
nhà có đồng ra đồng vào, con cái học giỏi. Chị vui chưa kịp nở nụ cười, cơn đau
ập đến... Cầm đơn thuốc trong tay chị ước gì mình dốt, không biết đọc hai chữ:
ung thư.
5. Đôi mắt
Có một cô gái
không may bị mù, quen biết một chàng trai, hai người yêu nhau, đến một ngày cô
gái nói với chàng trai: "Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy
anh". Rồi đến một ngày kia cô gái được phẫu thuật mắt và cô đã nhìn thấy
được ánh sáng. Chàng trai hỏi: "Bây giờ em đã thấy được cả thế giới, em sẽ
lấy anh chứ?"
Cô gái ngẩn ngơ,
choáng váng khi thấy chàng trai cũng bị mù như mình. Cô ta từ chối anh. Chàng
trai ra đi trong nước mắt và nhắn lại: "Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của
mình em nhé, vì đó là món quà cuối cùng anh có thể tặng em".
6. Điện thoại (Võ Thành An)
Nhà không có điện
thoại, anh Hai đi làm xa muốn thăm Mẹ phải gọi nhờ nhà hàng xóm. Người hàng xóm
không vui nhưng chẳng nói ra. Anh Hai ngại nên những cuộc gọi về cứ thưa dần.
Mẹ dành dụm tiền,
nhà mắc được điện thoại. Cũng có khi do bận việc nên cả tuần anh Hai mới gọi về
một lần. Từ ngày nhà có điện thoại Mẹ ít đi đâu, làm gì cũng loay hoay bên chiếc
máy. Có người hỏi lý do, Mẹ nói: "Sợ thằng Hai gọi về mà không gặp được".
7. Nghịch lý (Văn Triều)
Thanh minh. Bàn
chuyện cải mộ Mẹ, anh Hai nói:
- Tôi góp một phần.
- Tôi một phần.
- Tôi cũng một
phần.
Thím Tư chen
vào, như đùa như thật:
- Chú Út hai phần
mới phải. Anh Tư đâu hưởng gì đâu?!
Chợt nhớ lúc nhỏ,
mấy anh em ngủ chung với Mẹ. Đêm, muỗi vào mùng cắn Mẹ. Mẹ không đập, sợ hụt, cứ
để muỗi cắn Mẹ no rồi sẽ không cắn các con.
Ôi! Tình yêu của
Mẹ là thế. Có chia phần bao giờ đâu!
8. Tóc sâu (Song Khê)
6 tuổi. Tôi vọc
tay trong vườn tóc ngoai, reo vang: "Con tìm được sợi trắng rồi!".
10 tuổi. Tôi cột
- mở búi tóc của ngoại, phụng phịu: "Mấy sợi bạc con nhổ hết hồi hôm kia,
bữa nay lại chui ra nữa!"
15 tuổi. Tôi vừa
chạy ra cửa vừa nài nỉ: "Cho con đi chơi một chút đi ngoại. Lát nữa hãy nhổ
tóc sâu".
18 tuổi. Tôi
nhìn lên mái tóc ngoại trắng phau, bất động trong bức ảnh cao cao, rưng rưng thắp
một điều ước.
9. Tiền mừng tuổi (Trương Đình Dạ
Vĩnh)
Năm 7 tuổi, Mẹ bảo
đưa tiền Mẹ cất cho... Nó đếm mấy chục ngàn tiền lì xì rồi miễn cưỡng đưa Mẹ cất
giùm vì trước kia không bao giờ thấy Mẹ trả.
Năm 10 tuổi, nó
lén cất tiền không cho Mẹ biết.
18 tuổi, nó mang
nỗi nhớ quê hương bước vào đại học ở tận miền trong xa xôi.
Tết. Ký túc xá vắng
hoe. Phương bắc xa xôi nó không về được. Nó nằm co trên giường cầm giấy nhận tiền
của Mẹ mà thấy ân hận, xót xa.
10. Khóc (Bùi Phương Mai)
Vừa sinh ra đã
vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào
nữa.
Năm 20 tuổi, qua
nhiều khó khăn, anh tìm được Mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại,
một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
Hôm nay, 40 tuổi,
đọc tin Mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc. Anh nói:
- Tội nghiệp Mẹ,
40 năm qua chắc Mẹ còn khổ tâm hơn anh.
11. Nói dối (D.A.D.)
Ngày đó nhà
nghèo. Cha mất, Mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, Mẹ gởi con về
giỗ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng... Về
nhà, Mẹ hỏi, con né tránh: "Dạ vui! Cô bác mừng con...!!!".
Lớn lên, con đi
làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi người vui gặp
gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc bánh...
Về nhà, nhìn ảnh
Mẹ, con thấy lòng rưng rưng.
12. Chung riêng (Nga Miên)
Chung một con
ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung trường
chung lớp, ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng
khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua tuổi
thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên...
Uống chung một
ly rượu mừng, chụp chung tấm ảnh... cuối cùng khi anh là chú rễ còn em chỉ là
khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng của
người ta...
13. Tình già (Nguyễn Thái Sơn)
Đêm tối đen. Tiếng
con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mình đã mấy hôm. Bà lọ mọ
tìm cây são rồi đẩy đưa bâng quơ trong vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt
bụi sa vào mắt bà...
Ông trách:
"Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?". Hạt
bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp: "Lỡ ông bỏ tôi
lại thì sao?".
14. Ngày sinh nhật đầu tiên (Xuân Vy)
Tối nay bé buồn
xo. Mẹ gặng mãi, bé nũng nịu: "Hôm qua, sinh nhật cái Na, nó được tặng nhiều
đồ chơi đẹp! Sao con không có sinh nhật, Mẹ nhỉ?". Mẹ lặng thinh, mắt đỏ
hoe! Sợ Mẹ khóc, bé vỗ về: "Mẹ đừng khóc! Bé không đòi sinh nhật nữa
đâu!". Bỗng nhiên, Mẹ ôm chầm lấy bé nức nở. Bé ngơ ngác rồi khóc oà theo.
... Ngày ấy, cái
ngày mà toà án buộc người đàn ông phải đợi cho bé đủ 12 tháng tuổi mới ký quyết
định ly hôn. Và ngày sinh nhật đầu tiên của bé đúng vào ngày Mẹ bồng bé chết lặng
giữa chốn pháp đình.
15. Mưa đầu mùa (Nguyễn Thanh Xuân)
Những cơn mưa đầu
mùa thường ập đến bất ngờ, nước tuôn xối xả. Hàng hiên nhà tôi đầy ngươi đến
trú mưa, ồn ào như chợ vỡ, nhất là cánh bán hàng rong. Tôi thật bực mình vì
công việc của tôi cần sự yên tĩnh.
Mẹ thì khác, những
lúc ấy bà vui như "cá gặp nước", những kỷ niệm vui buồn ngày xưa với
gánh hàng của bà ngày xưa như không bao giờ dứt. Có lúc bà còn hào phóng mua hết
những thức ăn ế ẩm của họ, dù sau đó không dùng hết phải đem cho đi. Tôi tỏ ý
khó chịu, Mẹ chỉ cười buồn bảo: "Những thứ ấy đã một thời nuôi con khôn lớn
đó...".
Tôi nhớ lại những
cơn mưa đầu mùa ngày trước, Mẹ gánh hàng về ôm tôi khóc, chợt thấy chạnh
lòng...
16. Vợ chồng (Tuỳ Nghi)
Mỗi lần du lịch,
anh vẫn bật cười vì tính nhát gan của chị. Xe qua đèo: sợ. Lên núi cao: sợ. Biển
sóng lớn: sợ. Những lúc ấy, anh lại ôm lấy chị, vỗ về:
- Đừng sợ, có
anh đây. Em hãy can đảm lên nào!
Công ty phá sản.
Từ cương vị giám đốc, anh quay về với hai bàn tay trắng. Anh hốc hác, suy sụp.
Chị dịu dàng ôm anh vào lòng, xoa xoa mái tóc:
- Đừng tuyệt vọng,
anh còn có em mà. Hãy can đảm anh nhé!
17. Những chiếc bao lì xì
Ba Mẹ làm lớn, tết
đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn.
Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và tiền bỏ đầy con heo đất.
Chiều, thấy thằng
con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì. Tôi hỏi: "Mày được bao nhiêu?"
Nó đáp: "Em
nhặt ở sọt rác nhà anh 50 cái bao không".
18. Phần cô (H.M.N.)
Sinh nhât cô
giáo, cả lớp mang tặng cô nào hoa, nào vải may áo dài...
Mở gói quà của Hằng
ra, cô ngạc nhiên thấy một củ khoai và một bông hồng. Hồn nhiên, Hằng bảo:
"Ngày nào em cũng được ăn khoai lang nướng ngon lắm cô ạ. Chắc cô chưa bao
giờ được ăn?".
Hỏi dò mới biết
ba mẹ Hằng mất sớm, nhà em phải ở ngoài triền đê, một mình vất vả nuôi hai em.
Quà của Hằng là bữa trưa mà em dành phần cho cô giáo.
Sưu tầm
(Nguồn: emty.org)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét