Kiếp sau xin đừng để em yêu anh nữa
Đây là một câu
chuyện có thật.
Nhà anh rất
nghèo, để có tiền học hết đại học anh phải tự mình tìm việc làm thêm và bán
máu.
Cô thì giàu có,
là cô gái thành phố, bố mẹ là cán bộ cao cấp, trong nhà còn có bảo mẫu. Khi lần
đầu tiên tới vùng nông thôn, cô không phân biệt được lúa mạch non và rau hẹ.
Anh và cô gặp
nhau lần đầu tiên là ở sân vận động. Cô đột nhiên đến “ngày đèn đỏ”, nhuộm đỏ
chiếc váy trắng mà lại hoàn toàn không có cảm giác, còn đang trò chuyện với bạn
bè. Sau khi anh nhìn thấy liền đỏ mặt vì ngại, liền cởi áo cho cô quấn giữa
lưng để che đi. Thời khắc đó là lần mà cả đời cô chẳng thể nào quên.
Sau đó là 4 năm
yêu nhau triền miên, cô muốn giúp đỡ anh nhưng anh không nhận, con trai sao có
thể nhờ vào sự giúp đỡ của con gái chứ?
Khi tốt nghiệp,
họ không thể tránh khỏi trường hợp mỗi người một nơi, nhưng cô quyết một lòng
đi theo anh. Người nhà thì phản đối, thường xuyên bất hòa với cô, nhưng cô lại
khẳng định anh chính là người mà cô cần.
Cô có một chiếc
vòng ngọc, là của mẹ tặng cho cô. Sau khi đến thị trấn nhỏ, nhìn thấy nhà nhà
chỉ có bốn bức tường, cô liền tháo vòng ngọc xuống. Đúng thế, ở nơi như thế này
thì đâu cần đến vòng ngọc mà đeo chứ!
Không lâu sau,
cô có thai. Nhìn thấy cô trong cơn đau dữ dội, anh chạy lên ngọn núi lân cận
hái quả hạnh núi, không ngờ lại bị trượt chân, ngã từ trên núi xuống. Cú ngã
này, gần như đã cuốn mất đi tương lai của cả anh và cô.
Cô thường nghĩ:
Giá như anh không đi hái quả hạnh núi? Nhưng, trên đời này không hề có giá như.
Anh bị liệt rồi.
Mọi việc trong nhà đều dựa vào cô. Bố mẹ đến đón cô về, dẫu sao cả đời sống
trong thành họ có thể biết trước. Đúng, ai có thể tưởng tượng được cuộc sống
sau này sẽ như thế nào chứ. Nhưng với cơ hội cuối cùng này, cô vẫn cự tuyệt.
Để có thể chữa bệnh
cho anh, cô đã bán đi chiếc vòng đó, chịu nhận tiền bố mẹ cho. Rốt cuộc thì vẫn
là bố mẹ, nhìn thấy đứa con gái cố chấp khổ sở như vậy, lòng đau như cắt.
Bọn họ trải qua
những ngày tháng nghèo khó ở thị trấn nhỏ, cô làm giáo viên trung học, anh thì ốm
ở nhà dịch sách. Cô đã không còn vẻ kiêu ngạo của cô gái thành phố nữa, chấp nhận
làm tất cả, mặc cả với người buôn rau, mua quần áo hạ giá…. Không khác mấy so với
người bản xứ.
Bác sĩ nói chồng
cô không thể đứng dậy được nữa, nhưng cô vẫn kiên trì xoa bóp cho anh, ngày nào
cũng như ngày nào. Cô không hi vọng có kì tích xuất hiện, chỉ mong sao chân của
anh không teo quắt lại.
Năm 35 tuổi, cô
nghe nói có vị bác sĩ châm cứu rất giỏi, nhưng phải vượt qua một ngọn núi mới
có thể tìm thấy vị bác sĩ đó. Cô tìm một chiếc xe ba bánh, cứ hai ngày lại đưa
anh vượt qua ngọn núi để châm cứu. Trong gió tuyết, cô cúi còng lưng, gắng sức
kéo từng bước từng bước. Anh nhìn hình bóng phía sau lưng của cô liền khóc:
“Kiếp sau, anh
không muốn gặp em nữa, không muốn yêu em nữa. Bởi vì, em quá khổ rồi.”
Một năm sau kì
tích xuất hiện. Chân của anh lại có thể có cảm giác. Dần dần có thể đi rồi. Nhiều
chuyện vui đến cùng một lúc, luận văn anh viết đã giành được giải quốc tế. Có rất
nhiều người đến tìm anh, anh cũng đi khắp nơi dạy học, đồng thời còn kể về cuộc
sống mười năm trên xe lăn của mình, kể về người con gái phía sau thành công của
mình.
Không ai ngờ rằng
lại có ngày như thế này, không ai ngờ rằng lại có thể tìm được lối thoát từ
trong khốn khó.
Nước Pháp mời
anh đi dạy học 3 năm, anh rất do dự. Cô nói: “ Đi, nhất định phải đi! Đây là cơ
hội ngàn năm khó gặp được.”
Lúc này, ở độ tuổi
36 trên mái tóc đen đã xuất hiện tóc bạc, khóe mắt cũng đã xuất hiện nhiều nếp
nhăn, quần áo thì luôn là đồ lỗi thời, dáng người hơi béo ra, không còn có dáng
vẻ trước đây; còn anh, đang là lúc tốt đẹp nhất.
Nước Pháp là đất
nước lãng mạn biết bao! Có người lo lắng anh một đi không trở lại, liền hỏi cô:
“ Cô không sợ sao?” Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “ Không sợ.” Cô nói, tình yêu của anh
và cô nếu như đã trải qua nhiều thử thách như vậy mà lại mỏng manh như thế thì
nhất định không phải là tình yêu.
3 năm sau, anh
trở về đúng hẹn, ở lại Bắc Kinh. Việc đầu tiên anh làm chính là đến thị trấn
đón cô, nhưng không nói cho cô biết thời gian cụ thể, chỉ nói là một hai ngày
này trở về, muốn cho cô niềm vui bất ngờ. Nào ngờ, vừa xuống xe lửa, anh đã
nhìn thấy cô.
Anh ngạc nhiên mừng
rỡ chạy đến bên cô: “ Sao em lại biết anh đi chuyến xe này?”
Cô nói: “Ngày
nào em cũng ở đây chờ anh, hễ là xe từ Bắc Kinh đến, dù là một chiếc em cũng không
bỏ qua.”
Lần này, anh
nói: “ Kiếp sau, anh sẽ không để em yêu anh nữa, bởi vì tình yêu của em khiến
anh đau lòng, tình yêu của em thực sự quá khổ.”
Cô lại nói, tình
yêu trước giờ đều đau khổ mà, nếu như tình yêu là một bông hoa sen, tình yêu đẹp
nhất nhất định là tim sen bần hàn đó, luôn đau khổ tới sâu thẳm trái tim, sau
đó mới có thể có bông hoa sen đẹp như thế.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét